Tuy nhiên ở Ấn Độ, trong khi tuyển quân, ngoài ý nghĩa quan trọng ra thì còn có nhiều điều kỳ lạ.
Ở các nước khác, người ta đi khám tuyển nhập ngũ là để thực hiện tâm nguyện ra sức vì quốc gia còn tại Ấn Độ thì có lẽ có một bộ phận còn cảm thấy đi lính là trách nhiệm phụng sự quốc gia nhưng cũng có một bộ phận chỉ vì quá nghèo túng mà đi lính. Khoảng cách giàu nghèo ở Ấn Độ rất lớn, người giàu thì giàu nứt đố đổ vách còn người nghèo thì cơm cũng không có mà ăn. Do đó rất nhiều người vì quá nghèo mà muốn thông qua việc đi lính để thay đổi số mệnh.
Ngoài sự khác biệt về tư duy như trên, trong các phương thức tuyển quân, Ấn Độ cũng có những khác biệt so với các nước khác. Ví dụ như khi Ấn Độ khám tuyển thì người khám tuyển chỉ được đóng một cái khố. Họ phải để trần nửa người để cho sĩ quan kiểm tra, hơn nữa trong giai đoạn thi viết, Ấn Độ cũng yêu cầu người tham gia thi phải cởi bỏ áo ngoài chỉ mặc nội y để đề phòng mang tài liệu hoặc gian lận.
Phương pháp “lột trần” này của Ấn Độ là một phương pháp rất giản đơn và nguyên thủy, bởi vì trên thân không mặc gì thì ngay một mảnh giấy nhỏ cũng không có chỗ giấu. Tuy nhiên điều này cũng đủ để thấy sự lạc hậu của xã hội Ấn Độ. Có rất nhiều biện pháp công nghệ cao khác để ngăn chặn gian lận nhưng Ấn Độ lại dùng biện pháp nguyên thủy này.
Ngoài phần thi viết, trong các yêu cầu khác, Ấn Độ cũng có những yêu cầu khắt khe.
Trước hết là kiểm tra thân thể. Những người đi ứng tuyển sẽ phải ưỡn ngực ra để cho sĩ quan dùng thước đo ngực của họ. Lý do của việc này là vì rất nhiều người ở Ấn Độ có thể bị thiếu dinh dưỡng hoặc là thể trạng quá yếu cho nên trong quá trình tuyển quân phải yêu cầu mỗi người có một số cơ bụng hoặc cơ ngực, chí ít là lồng ngực không được quá nhỏ.
Việc này tuy tạo hình có chút kỳ quặc nhưng cũng vẫn có thể lý giải được. Xét cho cùng thân thể là vốn liếng của cách mạng, hình dáng khôi ngô một chút tự nhiên là có đạo lý của nó. Nhưng còn có một yêu cầu khiến người ta đau đầu cũng không lý giải được đó là khi tuyển quân, Ấn Độ còn có một yêu cầu đối với tướng mạo của người ứng tuyển.
Nói đơn giản thì là Ấn Độ đánh giá cả “nhan sắc” khi tuyển quân. Muốn thuận lợi nhập ngũ thì không những cần có thể trạng cường tráng, đầu óc có trí tuệ mà còn phải có mặt mũi ưa nhìn. Tiêu chí này thật không hiểu được là Ấn Độ tuyển binh sỹ hay tuyển người đẹp?